ĐÀ LẠT NHỮNG NGÀY GIÃN CÁCH
Thành phố vốn êm đềm thơ mộng xưa nay đã trở về như nó vốn có, tiếng nói cười ít đi, tiếng xe cộ thưa dần. Mọi thứ như im lim, chìm dần vào quên lãng, nhưng nắng gió, mưa mây vẫn êm đêm lãng đãng trôi nhanh từ vùng này đến khu kia. Chắc là Đơn Dương - Lâm Hà đang nắng bởi những dải mây trắng bềnh đang lướt chạy rất nhanh, phía tây nam dưới chân LangBiang đang có những lọn mây đen, chúng không bay mà như chúi xuống để tích nước làm mưa. Những ngày này con người hình như chả mong điều gì, mưa nắng cũng vây thôi, hết theo dòng thời sự để xem tin cô vít, cô vi thì lại lên FB hay tám với bạn bè cho bớt hưu quạnh. Rảnh rang mới có thêm nỗi nhớ, sự quan tâm đến nhau trong những giây phút khó khăn, Sài Gòn như canh cánh trong đầu, ngày hôm nay có bao ca nhiễm mới, đồ ăn sao tăng giá nhanh quá, mấy ông lãnh đạo Sai Gòn duy lý quá. Tại sao lại ngăn sông cấm chợ cực đoan vậy, tại sao lại chống dịch như chống giặc và đủ thứ tại sao dồn vào đầu họ... rồi họ cũng chả biết tại sao như thế... bởi họ